Phật dạy rằng:
Kiếp trước chúng ta phải quay đầu nhìn lại 500 lần thì kiếp này chúng ta mới có
thể đi lướt qua nhau. Câu nói ấy bắt nguồn từ câu chuyện như sau:
Ngày xưa có một
cô gái trẻ trung, xinh đẹp xuất thân từ
một gia đình danh gia vọng tộc, tiền bạc nhiều không xuể. Cô lại là người có
tài có sắc, cuộc sống rất sung túc. Bà mối ra vào nhà cô nhiều đến nỗi mà cái bậc
thềm sắp bị giẫm nát rồi mà cô vẫn chẳng chịu kết hôn, bởi lẽ cô cảm thấy mình
vẫn chưa tìm được đức lang quân thực sự phù hợp với cô.
Cho đến một ngày
nọ, cô đi vào chùa để tĩnh tâm, người đông như mắc cửi. Xa xa cô nhìn thấy một
chàng trai khôi ngô tuấn tú, chẳng cần nói gì them cô biết đây chính là người
mà mình muốn lấy làm chồng, người mà cô khổ sở chờ đợi bấy lâu nay cuối cùng đã
xuất hiện. Chỉ tiếc rằng người trong chùa quá đông, cô không làm cách nào đến
được gần chàng trai đó, chỉ có thể đứng từ xa nhìn bóng dáng chàng cứ xa dần và
biến mất. Hai năm sau đó, cô gái đi khắp nơi để tìm chàng nhưng bặt vô âm tín.
Cô gái ngày nào
cũng vào chùa xin Bồ tát cho mình được gặp lại chàng trai ấy. Lòng thành của cô
đã cảm động Phật Tổ, người đã hiển linh nói: “Con muốn nhìn thấy chàng trai đó
à?” Cô gái đáp: “Dạ vâng ạ, con chỉ cần nhìn thấy anh ấy một lát thôi.”
Phật Tổ: “Thế
thì con phải từ bỏ tất cả những gì hiện con đang có, bao gồm cả gia đình và cuộc
sống sung túc của con.” Cô gái dứt khoát nói: “Con có thể làm được.” Phật Tổ tiếp:
“Ngoài ra con phải tu 500 năm đạo hành, thì mới có thể gặp mặt người ấy một lần.
Con có hối hận không?” Cô gái đáp: “Con sẽ không bao giờ hối hận.”
Sau đó, cô bị biến thành một tảng đá nằm giữa
vùng núi hoang sơ, hẻo lánh, chịu mưa chiu nắng hơn 400 năm nhưng cô không mở miệng than vãn một câu cảm thấy đây
không đáng gì cả. Cái cô cảm thấy khó chịu nhất chính là hơn 400 năm qua không
được nhìn thấy chàng, không nhìn thấy được chút hi vọng mong manh nào. Cô cảm
thấy mình sắp sụp đổ đến nơi rồi.
Vào năm cuối
cùng, một đội đi khai thác đã nhìn thấy tảng đá to lớn này đã mang về luyện
thành hòn đá kích cỡ to vận chuyển vào kinh thành. Ở đó người ta đang xây cầu,
thế là cô gái trở thành tay vịn trên chiếc cầu. Vào đúng ngày cây cầu xây xong,
cô gái đã nhìn thấy chàng trai mà cô chờ đợi trong suốt hơn 500 năm qua. Chàng
đi vội vàng hình như đang có chuyện gì gấp gáp, đi rất nhanh qua cây cầu. Đương
nhiên chàng không thể phát hiện ra rằng có một hòn đá đang chăm chú dõi ánh mắt
ngóng theo bóng hình chàng.
Chàng trai cứ thế
lại biến mất, Phật Tổ xuất hiện. Người nói: “Con đã mãn nguyện chưa?” Cô đáp:
“Chưa ạ, sao lại thế này? Sao chỉ cho con trở thành tay vịn của cái cầu? Nếu
con được dùng làm đoạn chính giữa cây cầu, có lẽ con đã gặp được chàng, con có
thể chạm vào chàng.” Phật Tổ nói: “Để có thể chạm vào người đó con phải tu tiếp
500 năm.” Cô đáp: “Con bằng lòng” Phật Tổ hỏi: “Con chịu bao nhiêu khổ cực rồi
, con không hối hận chứ?” Cô gái kiên quyết: “Không hối hận ạ.”
Cô gái lại biến
thành một cây to, nằm nơi nhiều người qua lại. Nơi này người đông tấp nập nên
cô phải dõi theo chăm chú nhưng càng khó
chịu hơn là cô càng hi vọng được gặp
chàng bao nhiêu thì càng đau đớn bây nhiêu khi phát hiện người ngang qua không
phải là người mình hằng thương nhớ. Trải qua 500 năm trước tu luyện, cô dần
bình tĩnh lại hiểu ra rằng chỉ đến ngày cuối cùng chàng trai mới xuất hiện.
Lại một lần 500
năm nữa qua đi, ngày cuối cùng đến rồi, cô biết rằng hôm nay chàng trai sẽ xuất
hiện nhưng trái tim cô không còn cảm thấy quá kích động, hồi hộp nữa. Chàng đến
rồi, đến rồi, chàng vẫn mặc trên mình bộ quần áo màu trắng àm chàng thích nhất,
khuôn mặt vẫn khôi ngô, tuấn tú như ngày nào.Cô gái như đờ người ra ngắm nhìn
chàng trai. Lần này, chàng không hề vội vàng gấp gáp như lần trước, có lẽ bởi
trời nóng quá. Chàng nhìn thấy ria đường có một cây đại thụ to, cành lá um tùm
rất mát. Chàng nghĩ đến đó ngồi nghỉ một lát.
Chàng bước đến
bên cây đại thụ, ngồi tựa vào thân cây, khép hờ đôi mắt và thiu thiu ngủ. Cô đã
chạm được vào chàng trai rồi, chàng đang ngồi cạnh ngay cô. Nhưng cô gái không
có cách nào nói cho chàng biết nỗi nhớ thương chàng bấy lâu nay. Nàng chỉ cố hết
sức chụm lá cây lại che cho chàng những ánh nắng chói chang để chàng ngủ ngon
hơn. Chàng trai chỉ ngủ trong chốc lát vì chàng còn có việc phải làm, chàng đứng
dậy phủi bụi trên người. Chàng ngước nhìn cây đại thụ nắm lấy cành là âu yếm,
như để cảm tạ bóng mát mà cây đại thụ đã ban cho chàng.
Sau đó, chàng đi
mất, không hề ngoái đầu nhìn lại. Trong lúc chàng biến mất thì Phật Tổ lại xuất
hiện. Người hỏi: “Không phải là con lại muốn làm vợ người đó đấy chứ, con phải
tu thêm…” Cô gái bình thản ngắt lời Phật Tổ: “Con thật sự rất muốn, nhưng con
thấy không cần thiết nữa rồi.” Cô nói tiếp: “Con thấy thế này là đủ rồi, yêu
chàng nhưng không nhất định con phải trở thành vợ chàng.” Phật Tổ: “Ồ!” Cô gái
lại tiếp: “Vợ hiện tại của chàng cũng giống như con chịu khổ cực tu luyện sao?”
Phât Tổ gật đầu nhẹ. Cô mỉm cười nói: “Con có thể làm được, nhưng không cần thiết
nữa rồi.” Chính tại thời khắc này, cô phát hiện ra Phật Tổ thở dài một cái, cô
có vài phần kinh ngạc: “Phật Tổ có tâm sự ạ?”
Trên khuôn mặt
Phật Tổ nở ra một nụ cười: “Vì như thế này cũng rất tốt, có người không phải đợi
con 1000 năm nữa rồi, người ta vì muốn nhìn thấy con một lần mà đã tu 2000 năm
rồi.”
---------------------------
Hàm ý câu truyện:
Kiếp này chúng
ta tương phùng rồi gặp gỡ là kết quả tu luyện mấy nghìn kiếp. Vì thế con người
sống phải biết trân trọng nhau.
Nguồn: weibo
Người dịch: Lê
Hoa
Theo: qtcs.com.vn