Nỗi lòng cụ
Cụ
Mới đây có một vị độc giả khoa
học huyền bí, ở Vĩnh Long ho biết cụ Phan Thanh Gi ản sinh năm Bính Thìn (1796) ngày 12
tháng 10 giờ Tỵ. Ông mong rằng số có thể soi tỏ nỗi lòng
của người đã khuất cách đây trên khoảng 100 năm.
Vì là vụ án lịch sử, cũng xin mạo muội gọi là tiếp tay một vị nào đó.
Nhận thấy Mệnh ở Ngọ và Thân ở
Thìn là hai vị trí có thể nói là tương phản, là nỗi lòng của người yêu nước, lo
dân mà phải bó tay trước định mệnh. Thất sát (mệnh) ở Ngọ là vị hung tinh đắc
địa có bầy tôi trung thành là Thiên Hình kế cận, bộc lộ tính cách một danh nhân
không bao giờ từ nan, một sự khó khăn giám cản ngăn, giám can thiệp mọi sự việc
trên bước đường đời mệnh danh là quốc kế dân sinh không có công ích. Tư tưởng
(thân) bị triệt là cách của tử vi chiến đấu bị thất bại. Nhưng ở đây lại khác,
tư tưởng mắc La Võng (Đà La, Địa kiếp) phải có Triệt tháo gỡ, cố
chiến đấu cũng chỉ là vô vọng (Tử-Tướng vẫn ở thế bị triệt), chỉ được cái tiếng
là người làm việc cho chính nghĩa (Thái Tuế).
Từ bộ Sát Phá Tham đắc địa có
Sát Tinh phù trợ đến bộ Tử Phủ, Vũ Tướng bị cả Triệt lẫn Tuần đủ nghĩa là định
mệnh chỉ cho phép cụ thành danh gánh vác việc đời mà không cho phép cụ được hài
lòng (Tang Môn) với chính nghĩa mình phục vụ. Ở đây (mệnh) được tinh đẩu mất vị
trí , (thân) được vị trí hỏng tinh đẩu. Thật là định mệnh khắc khe, chứ bản tâm
là người có thừa thiện chí với trách nhiệm nghĩa vụ thì hiển nhiên không thể
căn cứ thành quả mà kết án được. Tại sao cả một nước yếu kém
không kình chống lại cuộc xâm lăng, lại đi buộc tội một ông già chân
yếu tay mềm để mất đất ?
Cái thế tam hợp mệnh là cái thế của người lo toan triền miên (Tang môn) với Thất Sát, Thiên Hình anh hùng bao nhiêu thì Kình - Lực đem lại hậu quả vô vọng bấy nhiêu. Tham Lang, Đại Hao (đắc địa) càng trổ tài thu vén bao nhiêu thì Mã Khúc Khách Tuyệt càng đày ải thân thể bấy nhiêu, đến quan cung lưỡng phá (Phấn Quân, Tuế Phá) biết bao là hùng tráng, cứng cổ cũng không phải là lý do mấy ông mão cao bào tía ngồi tán láo bẻ hành bẻ tỏi cho là phản trắc, tự ý nhượng đất cho quân cướp nước. Thử hỏi người Thổ mệnh Thân lại đóng ở Thái Tuế có thể nào hành động của phường Phá Quân ở Tuất, huống chi Phá Quân ở đây đã bị Thiên Tài lột xác mất rồi, chung quy chỉ là oan nghiệp (Hình Riêu Không Kiếp) cụ đã hứng phải nên phải hứng chịu.
Cụ Phan Thanh Gi ản được hai
giai đoạn (24-33 và 64-73) là hai cung Thân và Tý , Đậu Tiến sĩ độc nhất danh
dự cho miền Nam năm cụ 29 tuổi rồi năm năm sau chìm nổi trong biển hoạn
thăng giáng không ngừng, xét ra chỉ vì Thất Sát, Thiên Hình là bản tính của
người cương nghị, không thể làm ngơ, không lời ngăn cản ngay cả với vị chúa tể
quốc gia, như trường hợp ngăn cản vua Minh mạng năm 1836 muốn tuần du Ngũ Hành
Sơn lúc dân chúng đang lo cày cấy, đem lại cho cụ bị biếm chức thành một thuộc
viên lo công việc quét dọn bàn ghế ở công đường ngay tại chỗ cụ đang nhậm chức.
Đời cụ tính ra có đến bốn lần bị giáng chức vì Hình Sát dám ăn nói, dám can
thiệp bất cứ chuyện gì, bất kế là đối chọi với ai, và cũng vì Kình Lực mà công
lao đến đâu cũng hầu như không được nhắc đến, và cũng vì Tử - Tướng bị triệt
cuộc đời lao đao như người bại trận.
Đáo vận 64-73 là giai đoạn
chót cuộc đời, người tuổi Thìn đi đến Tý là một điều hay. Thân bị Triệt đến đây
đắc Tuần là cách mở lối dương danh tuần tự tiến bước, từ chức Thượng Thư Hình
Bộ sung Cơ Mật và Toàn Quyền Phó Sử Kinh Lược Nam kỳ, Tổng đốc Gia Định rồi
Vĩnh Long cho đến ngày về Thần.
Là người của lịch sử trả qua ba đời vua Minh mạng, Thiệu Trị, Tự Đức, Cụ
vì chiến bại, thiết tưởng người cầm cân về quyền
uy cũng như người cầm bút phẩm bình phải có công tâm thấu hiểu những ngõ bí của
bị can. Công tố viên phải là một người có một nghệ thuật sâu rộng , một tâm hồn
trong sạch, một cái vốn khá đầy đủ về sử học, biết đặt địa vị mình trong hoàn
cảnh người lịch sử. Đổ tội cho ông già đáng lẽ được hưởng cảnh diễn viên chờ
ngày xuống lỗ , mà phải cáng đáng việc lấp biển, vá trời. Huống chi trách vụ
phải đảm nhiệm, đảm nhiệm để mà chết thì còn gì cao đẹp , cảm động thiết tha
hơn nữa.
Trước khi chết còn trối chăng
con cháu sau này không được hưởng một đặc ân gì của kẻ cướp, mà vẫn giữ được
hòa khí với họ cho dân đỡ lầm than, cho nước có thời gian tính toán liệu thế
ngăn cản ngoại xâm.
Ta rõ cái chết của cụ